Những năm tháng rực rỡ

      314

Những Năm mon Rực Rỡ

Tác giả Ae-ran Kim
Bộ sách
Thể loại tư tưởng Xã Hội
Tình trạng Hoàn Thành
Định dạng eBook prc pdf epub azw3
Lượt xem 4454
Từ khóa eBook prc pdf epub azw3 full Ae-ran Kim tiểu Thuyết tâm lý Xã Hội Văn Học nước hàn Văn học tập phương Đông
Nguồn tve-4u.org

*

Cuốn truyện "Những tháng năm rực rỡ" nhắc về Ah Reum, cậu nhỏ xíu 17 tuổi sở hữu vẻ già nua của ông lão 80 bởi vì mắc hội bệnh lão hóa sớm.

Bạn đang xem: Những năm tháng rực rỡ

Ae Ran Kim,tốt nghiệp khoa Biên kịch Đại học tập Nghệ thuật tổ quốc Seoul, người sở hữu của nhiều phần thưởng văn học nước hàn danh giá bán như giải Lee Hyo-seok, giải Shin Dong-yeop, giải Lee Sang…

Đặc biệt, năm 2005, tập truyện ngắnBố ơi, chạy điđã giúpAe Ran Kim đổi mới nhà văn trẻ tuyệt nhất từng nhận giải thưởng văn học Hankook Ilbo uy tín đầy thuyết phục khi mới 25 tuổi với được đánh giá là cây viết trẻ tài năng của xã văn học tập Hàn Quốc.

Các thành quả của Ae Ran Kim tập trung vào hình hình ảnh con bạn trong cuộc sống hiện đại, chuyển ra cái nhìn mới lạ về xu hướng thay đổi của xã hội, tuy thế đủ khéo léo, thuyết phục cùng nhận được tình cảm của độc giả.

Những mon năm rực rỡkể về mộtcâu chuyện cảm đụng xoay xung quanh tình cảm, sự thân thương giữa các thành viên trong mái ấm gia đình kỳ kỳ lạ có bố mẹ trẻ độc nhất và đứa con già tuyệt nhất hẳncũng đã rất gần gũi với các người theo dõi Việt phái mạnh qua bộ phim truyền hình cùng tên doSong Hye Kyovà Kang Dong Won thủ vai.

Câu chuyện được dẫn dắt vị giọng nhắc của Ah Reum, một cậu nhỏ bé tuy mới 17 tuy thế đã có hình hài của thay ông 80. Rất nhiều nỗi đau nhưng mà em và gia đình phải gánh chịu nhiều khi được thể hiện qua giọng văn khờ khạo và ánh mắt trong sáng, có những lúc thốt lên những câu hỏi khiến tín đồ ta khó thốt đề xuất lời.

“Bố mẹ có tôi khi bắt đầu mười bảy tuổi.

Năm ni tôi vừa tròn mười bảy.

Cũng chẳng bao gồm cách nào nhằm biết chắc hẳn tôi có thể lớn lên

thành mười tám hay mười chín tuổi giỏi không.

Điều kia không do cửa hàng chúng tôi định đoạt.

Điều duy nhất chúng tôi biết, là thời gian không thể nhiều.”

Ah Reum với trong mình tình trạng bệnh quái ác, em chần chờ liệu còn có thể đón sinh nhật tiếp theo. Dẫu vậy trái tim yếu ớt ớt không lúc làm sao thôi háo hức rộn rã trước vẻ đẹp của cuộc sống, ngôn từ, cảm tình gia đình, thuộc chút rung động đầu đời với “cô bạn” qua thư… với cuộc sống, dẫu ngắn, dẫu dài, vẫn là những mon năm bùng cháy rực rỡ trong quãng thời gian cậu "tồn tại".

Xem thêm: Hướng Dẫn Tưới B1 Cho Lan Vào Thời Điểm Nào? Hướng Dẫn Tưới Cây Hoa Lan Bằng Vitamin B1

Nhìn hầu hết đứa trẻ bằng tuổi, cậu nhỏ xíu Ah Reum không khỏi chạnh lòng.

“Những đứa trẻ con cứ bự nhanh như thổi.

Còn tôi thì già đi trông thấy.

Khoảng thời hạn một tiếng với ai đó, đối với tôi như một ngày

và một tháng đối với người dị thường là 1 năm với tôi.

Bây giờ đồng hồ tôi còn già hơn cả bố tôi.

Bố chú ý vào tôi để xem được khuôn mặt dịp ông tám mươi tuổi. Còn tôi nhìn vào ba để bắt gặp hình hình ảnh khi tôi tía mươi tư. Tất cả một sự đối lập, phản chiếu giữa một tương lai không đến và một vượt khứ không qua.

Tôi và cha tôi hay hỏi nhau rằng:

Làm bố mẹ ở tuổi mười bảy có cân xứng hay không?

Mất đứa con ở tuổi tía tư có tương xứng hay không?”

Cha chị em cậu trong khi đâu đó trong tiềm thức vẫn mắc kẹt trong tuổi 17 lúc sinh ra cậu, nhưng chắc chắn rằng họ biết cách yêu yêu thương cậu hơn ai hết.

Bố hỏi tôi rằng:

“Nếu được sinh ra đợt nữa thì con ước ao trở thành gì?”

Tôi vẫn dõng dạc trả lời:

“Thưa bố, con ao ước trở thành ba ạ.”

Bố tôi hỏi tiếp:

“Còn rất nhiều điều khác xuất sắc hơn, nguyên nhân con lại ước ao là bố?”

Tôi thoáng hồi hộp nhưng vẫn nói rằng:

“Bởi do con mong muốn biết tấm lòng của bố sau thời điểm sinh con ra đời.”

Bố tôi khóc.

Tác phẩmNhững mon năm rực rỡ từng cướp đi nước mắt của hàng tỷ độc giả. Khi vội vàng lại cuốn sách, qua phần lớn lời tâm sự của nhân đồ chính, bạn đọc sẽ quý trọng, thêm yêu cuộc sống đời thường của chính bản thân mình.

***

Bố chị em có tôi khi mới mười bảy tuổi.Năm ni tôi vừa tròn mười bảy.Cũng chẳng bao gồm cách nào biết vững chắc tôi có thể lớn lên thành mười tám giỏi mười chín tuổi tốt không.Điều kia không do shop chúng tôi định đoạt.Điều duy nhất cửa hàng chúng tôi biết, là thời gian không hề nhiều.Những đứa trẻ con cứ khủng nhanh như thổi.Còn tôi thì già đi trông thấy.Khoảng thời gian một giờ đồng hồ với ai đó, so với tôi như một ngày.Và một tháng so với người dị kì là một năm với tôi.Bây giờ đồng hồ tôi còn già hơn hết bố tôi.Bố nhìn vào tôi giúp xem khuôn phương diện mình lúc tám mươi tuổi. Còn tôi nhìn vào tía để tìm hình ảnh khi tôi bố mươi tư. Gồm một sự đối lập, bội nghịch chiếu thân một tương lai chưa tới và một thừa khứ chưa qua.Tôi và bố tôi thường xuyên hỏi nhau rằng:Làm phụ huynh ở tuổi mười bảy có cân xứng hay không?Mất đứa con ở tuổi cha mươi tư có phù hợp hay không?

§

Bố hỏi tôi rằng:“Nếu được sinh ra lần nữa thì con mong muốn trở thành gì?”Tôi đã dõng dạc trả lời:“Thưa bố, con ước ao trở thành cha ạ.”Bố tôi hỏi tiếp:“Còn không ít điều khác giỏi hơn, tại sao con lại mong mỏi là bố?”Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng:“Bởi vì chưng con ước ao biết tấm lòng của bố sau thời điểm sinh nhỏ ra đời.”Bố tôi khóc.Và đó là câu chuyện về một cặp bố mẹ trẻ nhất và một người con già nhất.“Mỗi lúc 1 ngọn gió thổi qua, vốn từ vựng ít ỏi trong tôi lại đảo lộn dữ dội. Giống hệt như những chú cá bị hong thô trong bao gồm làn gió biển lớn mặn mòi, số đông từ ngữ đó khiến cho tôi thấy thể tích khung hình mình như đang bị thu nhỏ tuổi lại giữa một không khí cứ rộng ra mãi. Hồi nhỏ, tôi xuất xắc tập viết lại tên các sự vật cơ mà tôi học phát âm lần đầu. Đây là “tuyết”, tê là “đêm”, đằng xa là “cái cây”, dưới chân gồm “đất”, “tang sin”* tức thị “bạn”... Tôi tập làm cho quen với cuộc sống bằng âm thanh, rồi tiếp đến mới từ từ tập viết lại từng âm ngày tiết một. Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy kinh ngạc rằng bản thân đã biết đến tên những sự đồ gia dụng theo cái bí quyết như thế.”Thuở nhỏ, tôi nói ríu ran xuyên suốt cả ngày. “Mẹ ơi, cái này là vật gì thế ạ? mẫu kia là vật gì hả mẹ?” Tôi cứ nói luôn miệng như vậy khiến mọi người xung quanh đề xuất chóng phương diện với tôi. Mọi cái thương hiệu đều trong sạch và vơi nhàng tới mức chẳng thể bám được vào sự vật. Với tôi thì cứ hỏi đi hỏi lại phần nhiều điều ngày hôm qua tôi đang nghe, hôm tê tôi đang học, như thể mới lần đầu tiên. Chỉ việc tôi đưa ngón tay lên chỉ, là đầy đủ từ ngữ, hồ hết âm thanh quái gở đó lại đua nhau rớt ra khỏi miệng mọi tín đồ trong bên tôi. Dường như khi tôi chứa tiếng hỏi thì thứ gì đấy sẽ chuyển động giống như thể cảnh đồ vật đung chuyển trong gió vậy. Vị thế, tôi tương đối là yêu thích câu hỏi: “Cái này là cái gì?” thậm chí là tôi còn thích câu hỏi này hơn hết câu vấn đáp của các người.“Bi” do đó mưa, “nat” chính vậy ban ngày, “yeo-rưm” do đó mùa hè... Hàng ngày trôi qua tôi lại học tập được kha khá từ vựng. Có những từ tôi hay nhắc tới và cũng có thể có những trường đoản cú tôi chẳng áp dụng bao giờ. Người ta nói rằng cứ gieo máy gì xuống mặt đất thì ắt sẽ sở hữu cái nào đó khẽ cựa mình nhô lên như mầm cây. Lúc tôi gọi “yeo-rưm” là mùa hè, dường như tôi rất có thể sở hữu nó. Tôi tin bởi vậy và còn hỏi các hơn. điều này gọi là “đất”, cái này gọi là “cây”, còn trên đây nữa là “bạn”... Dòng này, dòng kia, cái đó, đều thứ cứ lặp đi tái diễn và hoạt động theo nhịp hơi thở của tôi. Nếu tôi phạt âm từ bỏ “kư-keot” (cái đó), tôi cảm xúc một vòng tròn đồng tâm bắt đầu mở rộng ra từ âm thanh “cái đó”. Thỉnh phảng phất tôi còn cảm xúc nó to mập như trái đất của tôi vậy.Bây giờ đồng hồ tôi đang biết sát hết mọi từ quan trọng cho cuộc sống thường ngày của tôi. Điều quan trọng đặc biệt nhất có lẽ là đều từ đó đo đếm được độ rộng lớn của loại thế giới bên phía ngoài cứ ngày 1 thu nhỏ cơ thể của tôi. Khi nói tự “gió”, tôi mường tưởng ra hàng trăm phương hướng thay bởi chỉ là bốn phương. Lúc nói từ “phản bội”, tôi thấy bản thân như vẫn đuổi theo bóng cây thánh giá cứ đổ thời gian một dài ra hơn nữa dưới ánh hoàng hôn. Khi hotline tiếng “bạn”, tôi như vẫn thăm dò một vùng đất bởi phẳng, ẩn đậy chiều sâu thăm thẳm, giống như có lớp tuyết phủ bịt lấp một khe hở sâu bên dưới. Dường như đó cũng chính là việc khó khăn nhất bên trên đời này. Gió vẫn tiếp tục thổi như thế, với tôi, từ khi sinh ra trước đó chưa từng một lần được trẻ. Vậy nên, dĩ nhiên là đều lời tôi nói cũng thế thôi.