Lam vong cơ và ngụy anh

      635

Mình rất ít khi đọc các thể loại tru tiên, nhưng sau khi đọc Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu mình đã bị cuốn theo, thực sự rất thích, rất hay. Ban đầu mình chỉ xem phim hoạt hình đã thấy rất hấp dẫn, vì phim thì chỉ chiếu được 1 tuần một tập nên mình đã mày mò tìm truyện để đọc.

Bạn đang xem: Lam vong cơ và ngụy anh

Truyện Ma Đạo Tổ Sư khá là dài tới 113 chương + 7 phiên ngoại. Lối dẫn dắt câu chuyện rất lôi cuốn, các tình tiết rất ly kỳ và hấp dẫn. Vì mình thích xem các thể loại phim kiếm hiệp nên mình vừa đọc vừa có thể tưởng tượng được các cảnh trong truyện. Mình thích cách xây dựng hình tượng các nhân vật trong truyện, đặc biệt là hai nhân vật chính Di lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện (Ngụy Anh) và Hàm Quang Quân Lam Vong cơ (Lam Trạm).

Hai nhân vật có tích cách trái ngược nhau, bù trừ cho nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, tình cảm sâu đậm.

Một người luôn muốn người ta để ý đến mình, đi đến đâu cũng tìm bóng dáng của người ấy đầu tiên, luôn tìm mọi cách để trêu chọc người ta, cứ gặp người là không ngừng “Lam trạm, nhìn ta, nhìn ta”. Rồi bất chấp mọi hiểm nguy mà chống đỡ, nguyện sát cánh cùng người trong mọi biến cố. Đến nỗi chỉ vì tình cảm mơ hồ chưa rõ ấy mà đã động tới kẻ thù, khiến Giang gia bị nạn diệt môn, bị cho là kẻ vong ân bội nghĩa.

Nhiều kiếp nạn liên tục ập đến, khiến Ngụy Vô Tiện một thanh niên tài ba, phóng khoáng, luôn lạc quan trong mọi vấn đề lại dấn thân vào con đường ma đạo để người đời kinh hãi, tìm mọi cách để tiêu diệt. Những người thân yêu đều chết hết, khiến huynh đệ thân thiết cũng trở mặt thành thù. Cơn giận dữ điên cuồng bộc phát, dường như mất hết lý trí không kiềm chế được sức mạnh đen tối do chính mình tạo ra, bị chính chúng phản phệ, thân vong xác tàn.

Những tưởng không một ai bên cạnh mình, cô độc lẻ loi, tâm hồn y như đã chết, quá nhiều chấp niệm khiến y không thể nhận ra tình cảm của đối phương và cả của bản thân mình. Y không muốn đoạt xá, không muốn trở về, không còn ý chí để tiếp tục sinh tồn.

Lam Vong cơ – Một người cao lãnh thoát tục, không vướng chút bụi trần, lại chỉ về một tên “Tiện” nhiều lần xâm phạm đến dây buộc trán như một vật “trinh tiết” của y mà nhiều lần phá vỡ hình tượng, lại còn lưu luyến khôn nguôi. Vì người ngân lên một ca khúc như một lời tỏ bày, lời ước hẹn, đặt tên là “Vong Tiện”.

Đi khắp nơi để tìm kiếm, mong Ngụy Anh quay về con đường chính, chỉ muốn đem người về và giấu đi. Dám đối đầu với cả trưởng bối chỉ vì bảo vệ hắn, dù hắn có nói bao nhiêu chữ “Cút” thì y vẫn luôn miệng ôn nhu gọi “Ngụy Anh”. Sau khi chịu lãnh phạt, khắp nơi đều chằng chịt vết thương, mới hay tin người đã không còn nữa.

Lam Trạm 13 năm chờ đợi mòn mỏi, Vân thâm bất tri xứ cũng 13 năm vang lên khúc vấn linh, mong mỏi tìm được một chút tung tích, một chút vong tàn của Ngụy Anh, vẫn không ngừng nuôi hy vọng người sẽ quay trở về, nhưng đều bặt vô âm tín. 13 năm ủ vò thiên tử thiếu cho người, 13 năm không ngừng đày đọa thân xác, uống rượu người từng uống, đau nỗi đau người từng chịu.

Cuối cùng Ngụy Anh cũng trở lại trong một thân xác mới. Hắn không muốn quay về nơi không dung chứa hắn. Nhưng dường như tình cảm của Lam Trạm dành cho Ngụy Anh đã thấu tận trời xanh mới cho hắn được hoán xá, để tiếp tục mối duyên tiền kiếp, cũng như giải quyết mọi ân oán và tàn cuộc do chính hắn gây ra.

Mười ba năm vong hồn phiêu bạt, nhưng Ngụy Anh vẫn nhớ khúc “Vong Tiện” mà Lam Trạm từng ngân từng đàn cho hắn nghe. Như một định mệnh mà tình cờ hắn trong thân thể của Mạc Huyền Vũ lại thổi khúc nhạc ấy, nhờ đó mà Lam Trạm mới nhận ra y chính là Ngụy Vô Tiện, người mà Lam Trạm luôn chờ đợi và không ngừng nhung nhớ. Lần này Lam Trạm quyết không để Ngụy Anh rời xa mình nữa, giữ hắn lại bên mình, nuông chiều theo ý hắn, bảo vệ hắn, cùng hắn này đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly.

Xem thêm: Tự Học Cách Cắm Hoa Ly Đẹp, Tươi Lâu Bền Màu Qua Tết, Có Nên Cắm Hoa Ly Ngày Tết

Rồi lần theo dấu vết để lại, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu biến cố, từng mảnh ghép của ký ức được phơi bày, nhiều sự thật kinh hoàng được sáng tỏ. Tưởng chừng ngộ nhận, tưởng chừng mọi thứ đều do mình tưởng tượng ra, bản thân lại tự cố chấp, đến khi nhận ra tình cảm của nhau trong những giây phút nguy hiểm khôn cùng của cạm bẫy. Dẫn đến lời tỏ tình bá đạo của Ngụy Vô Tiện, đây cũng chính là đoạn truyện mà mình thích nhất. Xin được trích ra đây, cũng như lưu giữ lại cho bản thân mình những cảm xúc và hoài niệm về bộ truyện Ma Đạo Tổ Sư.

“Hắn nói: “Lam Trạm, ngươi, ngươi nhìn ta này.”, giọng nói có chút vội vã.

Lam Vong Cơ chỉ đơn giản: “Ừm.”

Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: “… Trí nhớ của ta quả thật rất kém. Chuyện trước đây, thật nhiều chuyện ta đều không có ấn tượng gì. Bao gồm cả chuyện Bất Dạ Thiên năm ấy, trong mấy ngày đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, ta một chút cũng không nhớ rõ.”

Nghe vậy, Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt.

Hai tay của Ngụy Vô Tiện lại vươn ra, giữ chặt hai vai của y mà nói: “Nhưng mà, từ giờ trở đi, chỉ cần là chuyện do ngươi nói, ta đều sẽ nhớ thật kĩ, một cái cũng không quên”

“…”

Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “Ngươi đặc biệt tốt. Ta thích ngươi.”

“…”

“Hoặc là đổi lại cách nói khác, tâm ta có ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi, không có cách nào rời xa ngươi, ngươi muốn thế nào đều được.”

“…”

“Ta muốn cả đời này đều có thể cùng ngươi đi săn đêm.”

“…”

Ngụy Vô Tiện giơ ba ngón tay chỉ thẳng lên trời, tiếp tục: “Còn muốn mỗi ngày cùng người lên giường . Ta thề, ta không phải là nhất thời cao hứng, cũng không phải giống như trước đây muốn trêu chọc ngươi, càng không phải bởi vì cảm kích ngươi. Nói chung, ta là thật tâm thích ngươi mới muốn cùng ngươi lên giường. Trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần, không phải ngươi không được. Chuyện ngươi muốn làm với ta, ngươi muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy, ta đều thích cả, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một trận cuồng phong gào thét mà vào, dập tắt tất thảy ánh nến trong miếu Quan Âm.

Trong lúc không ai chú ý, mưa phùn đã biến thành mưa rào, đèn lồng ngoài miếu Quan Âm vốn đung đưa lay động cũng bị mưa dập tắt từ lâu. Bốn phía đột nhiên biến thành một mảnh tối đen.

Ngụy Vô Tiện không thể phát ra thanh âm gì, chỉ có thể vươn ra hai tay.

Trong bóng tối, Lam Vong Cơ đã mạnh mẽ đem hắn ôm chặt, ngăn chặn cái miệng của hắn.

Cái gì đều không thấy rõ.

Nhưng là lồng ngực hai người tương hợp chặt chẽ, hai trái tim có muốn tránh cũng không được. Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm nhận được, trái tim đang mạnh mẽ nảy lên của Lam Vong Cơ, cùng với phần tình cảm mãnh liệt dường như đang muốn thoát phá khỏi lồng ngực y.

Lam Vong Cơ hô hấp vừa hỗn loạn vừa dồn dập

Thanh âm của y vừa trầm vừa thấp lại đơn giản vô cùng, ba chữ nói ra cũng không hề có bất kì hoa lệ trau chuốt gì, lại rung động bên tai Ngụy Vô Tiện tới thẳm sâu trong lòng hắn.

“… Ta cũng vậy!”

Hai tay Ngụy Vô Tiện vòng ở trên lưng y, càng thu càng chặt, dường như khiến cho chính mình không thở nổi.

*
- Lời tỏ tình bá đạo của Di lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện" width="960" height="960" />