Cao thủ võ lâm việt nam

      579
Ai là thiên hạ đệ tuyệt nhất cao thủ võ Việt? “Đó fan cả đời cống hiến, hi sinh mang đến võ thuật và hết mình với nền võ học nước nhà” – lời Huyền Đạo Công trằn Công.

Bạn đang xem: Cao thủ võ lâm việt nam


*
Huyền Công Đạo è cổ Công chưởng lực cự phách, tà khí kinh hồn; Thanh hư Chân nhân Đoàn Tâm hình ảnh xuất quỷ nhập thần, nghiệp võ huy hoàng vài ba thập kỉ; lão võ sư è Tiến, Hà Châu tuổi đã giao động bách niên dẫu vậy quyền thuật thì vẫn bạo phổi như mãnh thú, xa gần nô nức khen tài… Kế đến, “lớp trẻ” như võ sư Chu Há, Băng Sơn, Vũ quang Tín, Văn Thắng… cũng tài danh lừng lẫy, gây dựng nghiệp võ khiến người người thán phục, ngợi ca.


Ông Trương quang quẻ Trung, Phó quản trị Liên đoàn Võ thuật truyền thống Việt Nam, nguyên là Vụ trưởng Vụ thể thao Thể thao quần bọn chúng (đồng thời là Tổng Thư ký thứ nhất của Liên đoàn Võ thuật truyền thống cổ truyền Việt Nam, từ năm 1991 cho tới năm 2007), đã có được sống, được gắn thêm bó với khá nhiều võ sư tiếng tăm của xóm võ Việt Nam.
Đặc biệt hơn, ông đó là người đã tiến hành biên soạn, xuất bản cuốn sách “Đời tín đồ – Nghiệp võ”, được tạm hotline là phác hoạ thảo trước tiên về “khuôn mặt” những cao thủ của võ lâm việt nam suốt từ phái mạnh chí Bắc.
Trong cuốn sách ấy, ông đã reviews 23 võ sư, họ mọi là những người dân nổi tiếng, tất cả đóng góp lành mạnh và tích cực cho trào lưu võ thuật nước nhà. Mặc dù thế, khi hỏi ông về nhân đồ gia dụng số một trong các làng võ đương đại, quan điểm cá nhân, ông dường như không ngần ngại nhưng mà trả lời, bạn ấy là lão võ sư Ngô Bông, truyền nhân của bài bác võ Hùng kê quyền, hiện đang sống ở Quảng Ngãi.
Theo ông Trung, lão võ sư Ngô Bông là người vô thuộc say mê với võ thuật. Bất cứ nơi nào bao gồm “chuyện võ” là địa điểm ấy gồm sự “góp vui” của lão võ sư ấy.
Lão võ sư Ngô Bông sinh năm 1923, vào một mái ấm gia đình nghèo ở bốn Nghĩa, Quảng Ngãi. Thân phụ bị giặc Pháp sát hại, bà bầu mất sớm phải ông phải về làm việc với đơn vị ngoại của mình. Tại đó, ông đã có hai cậu ruột của bản thân là Lê Chót cùng Lê Thuỳ dạy võ Tây Sơn. Trong số những bài bác võ ấy có Hùng kê quyền, tương truyền bởi vì Nguyễn Lữ sáng tác từ những thế đánh của con kê chọi.
Tiếp đến, khi vẫn thành một bạn teen vạm vỡ, ông đang theo học Thiếu lâm cùng với hai người thầy danh tiếng ở tỉnh quảng ngãi là Bảo tầm nã Phong (Gấu già) với Lâm Võ. Và cũng giống như nhiều võ sinh dịp bấy giờ, võ sư Ngô Bông cũng đã nhiều lần thượng đài thi đấu quyền Anh và võ từ do. Ông đã từng thắng nhiều võ sĩ tên tuổi bây giờ như Đinh Hổ (võ sĩ Campuchia), Đinh Đam (võ sĩ fan Huế), Trực Hùng, Trực Ninh…
Với đa số đóng góp của chính bản thân mình cho trào lưu võ thuật, lúc Liên đoàn Võ thuật cổ truyền nước ta được thành lập, ông được mời làm cố kỉnh vấn. Năm 1993, vào một hội thảo chiến lược chuyên môn, bài bác Hùng kê quyền vì ông là truyền nhân sẽ được đánh giá là trong những bài võ thống nhất (nằm vào thể thức thi đấu) của Liên đoàn. Đặc biệt hơn, năm 2004, lúc đã ko kể 80 tuổi, tại lễ hội võ thuật truyền thống trái đất tổ chức tại Hàn Quốc, trước 70 trường phái Võ thuật khét tiếng của khắp các quốc gia, với bài xích Hùng kê quyền do chính lão võ sư Ngô Bông thể hiện đã nhận được được sự hoan nghênh hết lòng của tất thảy đều người.
Võ sư Phan Dương Bình (Bình “bún”) lại có “quan điểm” khác. đàm luận về chủ thể này, cách nhìn cá nhân, võ sư Phan Dương Bình “đề cử” tức thì rằng trong số những võ sư đương đại, ông thấy lão võ sư trần Tiến xứng đáng được ngồi vào trong “ghế” đầu tiên.
Võ sư Phan Dương Bình kể, ông vừa bắt đầu đi nam giới về. Chuyến đi ấy, vào thành phố Hồ Chí Minh, ông với lão võ sư è cổ Tiến đã có không ít thời gian để hội đàm với nhau đầy đủ điều tận tâm về võ thuật. Điều ông thấy mừng là cho dù tuổi đã xấp xỉ bách niên dẫu vậy lão võ sư è Tiến vẫn cực kì rắn rỏi, minh mẫn. Điều ấy là minh chứng rõ ràng nhất cho sự uyên thâm nám của lão võ sư bên trên “con đường” võ học tập của mình.
Lão võ sư trằn Tiến sinh vào năm 1911, trong một gia đình có truyền thống cuội nguồn võ học tập ở Bắc Giang. Ông nội ông là thế Hoàng Hảo, cha là Hoàng Tân, cùng bỏ ra họ và từng gia nhập nghĩa quân của hùm xám Yên cố kỉnh Hoàng Hoa Thám.
Khi nghĩa quân tan rã, nhằm tránh sự truy cạnh bên của quân giặc, gia đình ông đã bắt buộc dạt về Đồ Sơn, hải phòng và đổi sang họ Trần. Ông được ông nội và cha mình truyền dạy võ công từ khi còn nhỏ. Năm 15 tuổi, cơ duyên, ông đã được lãnh hội võ công của một bên sư người trung quốc sang vn lánh nạn, tên là Lý Giang Nam, quê làm việc Phúc Kiến, nằm trong phái thiếu hụt Lâm.
5 năm tiếp theo đó, ông liên tục thụ giáo Nhu thuật và Judo của 2 võ sĩ bạn Nhật tên là Tanabe và Karachi. Với lòng tin ham học tập hỏi, ông còn tập cả quyền Anh vị võ sĩ người Pháp Lafeur chỉ dạy.
Khi new ngoài đôi mươi tuổi, võ sư è Tiến vẫn danh phất như cồn khi giành ngôi vô địch kiếm thuật sinh hoạt Bắc Kỳ. Vì chưng bị giặc Pháp săn xua đuổi vì vì sao “kích hễ kẻ xấu luyện võ tạo mất an toàn trật tự” nên cuối năm 1936, võ sư trằn Tiến yêu cầu khăn gói vào Nam. Quãng thời gian này, vì chưng mưu sinh cùng cũng vì chưng sự sốc nổi của tuổi trẻ cần võ sư trần Tiến đã không ít lần thượng đài ngơi nghỉ khắp các nước Đông nam Á với nhiều đối phương khác nhau và đều giành về mình phần thắng.
Theo võ sư trằn Tiến thì trận thượng đài cuối cùng của ông ra mắt trên đất Singapore. Sau thời điểm loại sản phẩm loạt các đấu thủ, trận “chung kết” ông gặp gỡ một đối thủ là võ sư người bạn dạng địa tất cả biệt hiệu là tè Lâm Xung.
Tiểu Lâm Xung là võ sĩ tất cả thân hình cao lớn, rắn chắc. Trước đó, những trận đấu, tè Lâm Xung để đối thủ dễ chịu và thoải mái tung quyền, cước vào người mà không phải hấn gì. Khi vẫn thấm mệt, có một đòn là đái Lâm Xung hạ nốc ao đối thủ. Trước trận đấu căng thẳng ấy, trong đợt tổ chức họp báo, tè Lâm Xung vẫn thề đang đánh gục võ sĩ người việt để “rửa hận” cho rất nhiều “chiến hữu” đã biết thành ông triệt hạ. Thời gian ấy, võ sư è Tiến đang là nhân vật nhằm một hãng giày nổi tiếng thực hiện tiếp thị hình ảnh. Vì thế, sự thân yêu của công chúng tới cuộc đấu “sinh tử” của ông là thời cơ tuyệt vời để hãng giày đó khuếch trương uy tín của mình. Bởi vậy, trước trận đấu, ông đã nhận được được “tối hậu thư” của “đơn vị tài trợ”, buộc ông buộc phải thắng.
Lên đài, với “bàn tay sắt” của mình, như để thị uy, doạ nạt đối phương, tiểu Lâm Xung vẫn tung hồ hết cú đấm sấm sét của chính mình vào mọi tấm mộc dày đến 5 cm khiến chúng vỡ tan. Trước đòn lấp đầu ấy, ông vẫn không thể nao núng. Cậy sức, tè Lâm Xung ra đòn cho tới tấp, tuy vậy với thân thủ nhanh nhẹn, võ sư è cổ Tiến đã khôn khéo tránh, né, đỡ đòn. Già nửa thời hạn của cuộc chiến trôi qua, tuy chưa dính lại đòn nào nhưng mà phần chiến thắng đã bao gồm vẻ nghiêng hẳn theo võ sĩ người phiên bản địa vì chưng lợi thế tấn công nhiều hơn. Trong những khi say tiết tấn công, tiểu Lâm Xung đã biểu lộ nhiều sơ hở. Và, vào một tích tắc “ham công quăng quật thủ” ấy, võ sư trần Tiến đã gấp rút áp sát. Lùi về tấn, bằng một núm xà quyền, ông sẽ đánh thốc vào hạ bộ đối phương. Duy nhất đòn ấy, tiểu Lâm Xung sẽ đổ tấn công huỵch xuống sàn, ko tài nào gượng dậy được. Vậy là, phần thắng đã ở trong về võ sư người Việt.
Thế nhưng, trong phút giây vinh quang ấy, thấy tiểu Lâm Xung nằm không cử động trên sàn, ông hốt nhiên thấy ăn năn, day dứt. Thiệt ra, đòn ấy, với võ đài thi đấu kiểu tự do thoải mái như trên thì chẳng bao gồm gì là sai luật, nay với ý thức võ đạo, cú đánh ấy lại là cấm kỵ bởi vì tính sát thủ kinh hồn. Vậy phải ông tự nhấn mình là tín đồ thua cuộc. Sau trận đấu ấy, ông đang tránh xa “kiếp sống võ đài”.

Xem thêm: Cách Cầu Nguyện Quan Thế Âm Bồ Tát Quán Thế Âm Để Cầu Được Ước Thấy


Năm 1945, ra Hà Nội, được Việt Minh giác ngộ, lão võ sư è cổ Tiến tham gia cách mạng. Vào quân ngũ, với năng lực quyền thuật khôn xiết phàm của mình, ông đang được tổ chức triển khai phân công giảng dạy bộ đội giỏi nhất (lực lượng sệt công sau này).
Năm 1978, ông rời quân ngũ tuy thế vẫn trường đoản cú nguyện tham gia dạy võ thuật cho một trong những sĩ quan tiền quân đội Campuchia suốt hơn chục năm trời. “Về hưu” tuy vậy với nghiệp võ thì ông vẫn mài miệt theo đuổi.
Chắt lọc, đúc kết những tráng nghệ võ học mà lại mình cả đời tích luỹ, lão võ sư trần Tiến đang sáng lập võ phái thiếu hụt lâm nội gia võ thuật đạo Việt Nam. Đến giờ, võ phái của ông đã thu hút cả nghìn môn sinh. Trong những ấy, có nhiều môn sinh tín đồ Âu, Mỹ, Phi… do nghe danh mà lại lặn lội tìm tới theo học. Với 1 sự nghiệp huy hoàng như trên, theo võ sư Phan Dương Bình, trong số những võ sư việt nam hiện vẫn đang còn sống cùng tham gia vận động võ thuật, lão võ sư trằn Tiến xứng đáng được xếp nghỉ ngơi ngôi đầu.
Lão võ sư trần Hưng quang đãng (Quang “ốc”, Chưởng môn phái Bình Định Gia) là người vô cùng tráng lệ và trang nghiêm trên con đường võ đạo bên cạnh đó rất nghiêm ngặt với hầu hết nhận xét của mình. Tuy vậy, khi hỏi người thứ nhất mà ông suy nghĩ tới khi “lập bảng phong thần” thì ông đã vấn đáp ngay, fan ấy là Huyền Công Đạo trần Công, Chưởng môn phái ko Động.
Theo lão võ sư è cổ Hưng quang đãng thì Huyền Công Đạo là người dân có đóng góp không hề nhỏ cho võ thuật cổ truyền, nhất là làng võ thủ đô Hà Nội. Huyền Công Đạo theo luồng thông tin có sẵn tới như một người có nội công, chưởng lực siêu phàm đồng thời là “cha đẻ” của đa số binh khí sệt dị. Trong số ấy, độc môn ám khí của lão võ sư đang danh trấn giang hồ, không ai bì kịp. Xóm võ Việt Nam, rất nhiều những võ sư lừng danh đều đã tìm về lão võ sư nhằm nhờ fan chỉ giáo.
Nhận xét trên của lão võ sư trần Hưng quang quẻ cũng trùng cùng với ý kiến của rất nhiều người. Bắc Phong Chân nhân Băng Sơn, Chưởng trường phái Võ lâm Phật gia cũng đồng ý kiến ấy. Gồm một giai thoại do võ sư Băng Sơn đề cập lại, năm 1991, khi Đại hội võ thuật vn được tổ chức triển khai tại Hà Nội, một trong những võ sư đã thực hiện “bình bầu” coi ai là đệ nhất cao thủ võ Việt. Và theo như kết quả của cuộc “bầu chọn” ấy, lão võ sư trằn Công vẫn ở ngôi đầu, tiếp theo là Thanh hỏng Chân nhân Đoàn tâm Ảnh.
Khi chúng tôi chạm mặt để xác minh tin tức này, thì viện tại sao tuổi cao, lão võ sư trần Công bảo ông không còn nhớ gì đến cụ thể này nữa. Và, nếu điều đó thực sự… đã ra mắt thì ông cám ơn mọi người đã tỏ lòng mến mộ.
Còn với riêng biệt Huyền Công Đạo, vị võ sư mà lại ông nể phục nên là bạn vẹn đức vẹn tài. Theo đại sư trần Công, võ lâm việt nam đương đại, người ấy chính là hai lão võ sư trần Tiến và Thanh lỗi Chân nhân Đoàn tâm Ảnh. Theo Huyền Công Đạo, mặc dù chỉ gặp mặt gỡ một vài lần đơn lẻ nhưng tính cách, năng lực chuyên môn của nhị đồng đạo trên đã khiến cho ông cảm phục. Y hệt như lão võ sư trần Công, võ sư Nguyễn Văn Thắng, Chưởng trường phái Thăng Long võ đạo cũng vô cùng hâm mộ nghiệp võ của hai lão võ sư trên, đặc biệt là với quyền sư Đoàn trọng tâm Ảnh. Theo võ sư Văn thắng thì danh tiếng, tài năng siêu phàm của lão võ sư giờ vẫn 107 tuổi ấy (Đoàn tâm Ảnh) không chỉ là người trong nước biết tới mà những môn sinh của những môn phái không giống trên quả đât đều xuýt xoa, nể phục khi nhắc đến tên. Đoàn trọng tâm Ảnh đó là một huyền thoại của buôn bản võ Việt Nam.
Võ thuật có tính thừa kế và phát triển. Từ trong thời gian đầu những năm 80 của nuốm kỷ trước, khi trào lưu võ thuật được khôi phục, trên bầu trời vốn đã những tinh tú ấy lại xuất hiện thêm những ngôi sao sáng chói. Mọi “ngôi sao” ấy không rất nhiều kế thừa ý thức thượng võ – “vốn liếng”, sắc xảo của cố hệ đi trước, mà hơn nữa đưa nền võ thuật nước nhà phát dương quang đại.
Võ sư Chu Há nằm trong tuýp người khiêm tốn, siêu ít khi đưa ra nhận xét về bạn khác. Mặc dù thế, khi nói đến vụ việc này, cách nhìn cá nhân, cùng với “thế hệ kế thừa” hiện tại nay, ông vẫn “tiến cử” hai võ sư, một của trường phái Vịnh Xuân, một của trường phái Võ lâm Phật gia.
Môn đồ vật của Vịnh Xuân, theo võ sư Chu Há, là võ sư Trương Quốc định, môn đồ của nạm võ sư trần Văn Phùng (một vào 5 học trò ưu tú nhất của võ sư Tế Công). Hiện tại tại, võ sư Định sẽ dạy Vịnh Xuân nghỉ ngơi làng Ngọc Hà (Hà Nội).
Người thuộc môn phái Võ lâm Phật gia không có bất kì ai khác là võ sư chưởng môn Băng đánh (Bắc Phong Chân nhân). Theo võ sư Chu Há, trong thời điểm gần đây, trường phái của võ sư Băng Sơn đã “gặt hái” được nhiều thành công rực rỡ, bộc lộ qua phần lớn tấm huy chương từ những lần “võ lâm đại hội”…
“Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị”, kia là cách nhìn của ông Trương quang quẻ Trung, Phó quản trị Liên đoàn võ thuật truyền thống và cũng là quan điểm chung của tất cả các võ sư khi nói tới anh tài xóm võ. Bởi thế, vô cùng khó có thể tìm ra trong số tương đối nhiều những ngôi sao sáng sáng trên khung trời võ thuật Việt Nam, ngôi sao sáng nào sáng nhất.
Điều này, càng được khẳng định qua câu nói của sáng tổ Trương Tam Phong, Chưởng trường phái Võ Đang, một võ phái danh tiếng ở Trung Quốc. Câu nói này đã có được lão võ sư Nguyễn Tỵ, Chưởng môn cánh mày râu Hồng Sơn, một môn phái vẫn thu hút rất nhiều đệ tử hiện thời ghi nắn nót tức thì trên… tường đơn vị mình: “Võ học thâm như Đông Hải – hết sức quần võ sĩ nhiều thi sa số hằng hà”. Nghĩa lời nói ấy, theo lão võ sư Nguyễn Tỵ thì võ học thâm sâu chẳng không giống gì bể đông, khả năng thì phần đông chẳng khác gì sao nghỉ ngơi trên trời. Vày thế, vào võ luôn có đạo, bạn học võ phải biết giữ lấy cái đạo của mình. Vào đạo ấy, thì điều đầu tiên là phải xóa sổ cái tôi, không tự kiêu, từ bỏ phụ, coi thường fan khác. Mình tài tuy vậy bể học tập bao la, ra phía bên ngoài xã hội chắc hẳn rằng có người có tài hơn. Vì chưng thế, theo lão võ sư, viết câu kia lên tường, ngày ngày thấy được thì hồ hết nơi, gần như lúc ông số đông tự điều chỉnh tất cả những hành động của phiên bản thân mình.
Võ sư Văn Thắng bao gồm một lưu niệm mà mang lại giờ, ông vẫn chẳng giây phút nào quên. Kỷ niệm ấy đã nhắc nhở ông rằng, vào thiên hạ, người tài là vô số kể. Từ thời điểm cách đó cỡ độ chục năm, vì chưng chưa tạo được võ con đường qui tế bào như bây giờ, ông phải dạy môn đồ của chính mình ở một sân miếu gần nhà. Tối nào thì cũng vậy, hễ khi hầu hết tiếng “hây ha” của buổi tập ban đầu thì lại có một ông già do dự từ đâu ra khoảng tầm sân ấy nhàn nhã hóng mát.
Một buổi, ngồi nhìn ông đi một bài quyền có tác dụng mẫu cho học trò, ông già kỳ dị ấy đã đi vào bên dịu nhàng… góp ý. Theo ông lão thì võ sư Văn chiến hạ đi quyền quá chính xác, mà lại về cuối bài xích quyền, hễ tác cần mạnh dạn và dứt khoát hơn, có vậy mới lộ rõ uy lực. Đó là hầu như lời trọn vẹn chính xác.
Biết ông lão cũng chẳng đề nghị “người thường”, võ sư Văn chiến thắng đã mời ông chỉ giáo thêm. Ngay tối đó, trước rất nhiều môn sinh của Thăng Long võ đạo, ông già kỳ quái ấy vẫn đi thường xuyên mấy bài bác quyền, côn khiến mọi bạn được một phen… mở mắt. Màn biểu diễn xong, ông thanh lịch cúi xin chào mọi bạn rồi cấp vã rút lui, không giữ lại danh tính mặc dù võ sư Văn thắng đã nằng nặc hỏi. Những tối sau, dù đã cố tình chờ đợi, mà lại chẳng biết vì chưng lí vì chưng gì, ông lão ấy đang không trở lại thêm một lần làm sao nữa.
Ai là trần gian đệ tuyệt nhất cao thủ võ Việt? “Đó người cả đời cống hiến, hi sinh cho võ thuật với hết mình với nền võ học tập nước nhà” (lời võ sư è Công). Từ quan điểm này, thì bất kể người nào tê mê nghiệp võ, giương cao lòng tin võ đạo với xả thân do nền võ học non sông thì đều xứng đáng được vinh danh là những đệ nhất kỹ năng trong rừng võ Việt Nam.